Câu chuyện đăng tải trên diễn đàn Toutiao (MXH của Trung Quốc) gây chú ý khi chia sẻ câu chuyện của bà Chu:
***
Tôi họ Chu, năm nay tôi 65 tuổi, tôi đã nghỉ hưu đã nhiều năm. Chồng tôi đã mất được 5 năm, tôi sống cùng khu với con trai tôi. Sau khi chồng tôi qua đời, con trai đã mua một căn hộ để tôi dưỡng già ở gần nhà con trai.
Thời gian trôi qua, con trai tôi không còn đối xử “tôn trọng và ủng hộ” với tôi nữa mà thay vào đó, tôi luôn sẵn sàng và tuân theo sự sắp xếp của con trai.
Cách đây một thời gian, bố mẹ vợ của con trai định đến sống ở nhà con trai, con trai tôi đã gọi điện và bảo tôi đến nhà để dọn dẹp. Tôi nói với con rằng mình đang rất mệt, nằm trên giường chẳng muốn làm gì, nếu con về sớm thì đưa tôi đi khám. Vừa đặt điện thoại xuống, con dâu lại gọi điện đến, dặn tôi đi siêu thị mua thêm đồ ăn.
Tôi nói mình đang mệt, đau họng, chóng mặt, không thể ra khỏi giường, nhờ cô ấy tan làm thì đi mua. Con dâu nói rằng, tôi nghe tin bố mẹ cô ấy đến mà giả bệnh, còn nói thêm một câu: “Làm như vậy để ai xem!
Nằm trên giường, nước mắt tôi tuôn rơi vì tủi thân. Tôi càng nghĩ càng thấy hối hận, ngày đó không nên nghe theo lời con trai mà sống gần họ.
Chúng tôi chỉ có một đứa con, đứa con trai mà chúng tôi đã nâng niu, chăm sóc. Khi con trai tốt nghiệp cao học, tôi và chồng đã rút hết số tiền tích cóp, mua nhà và tổ chức đám cưới tươm tất cho con.
Khi cháu trai ra đời, tôi vừa góp tiền vừa bỏ công, đến nhà con trai giúp chăm cháu suốt 5 năm. Tôi nghĩ ý định ban đầu của con trai tôi là tốt, con trai sợ tôi sống một mình sẽ cô đơn và có những suy nghĩ lung tung.
Con trai đã bàn bạc với tôi, bán căn nhà cũ của mình, thêm một ít tiền và mua một căn hộ một phòng ngủ rộng 60m2 ở gần nhà con trai. Mọi người xung quanh đều nói tôi là người có phúc, tôi có một đứa con hiếu thảo, ân cần.
Sống gần con trai có nhiều lợi ích, trước hết là họ có thể yên tâm làm việc, thứ hai là có thể thoải mái đi chơi. Cháu trai hàng ngày ăn cơm cùng tôi, sau giờ học thì làm bài tập ở nhà tôi, đến tối con trai và con dâu về thì mới về nhà mình. Con trai và con dâu không cần lo lắng như những người trẻ khác không có ai giúp đỡ, tôi lo liệu hết việc phía sau.
Khoản lương hưu hàng tháng 5.000 NDT (khoảng 18 triệu đồng) của tôi được sử dụng cho gia đình con trai tôi và tôi chi trả các chi phí cho cháu trai tôi. Tiền phí quản lý nhà của con trai, cùng với một vài khoản tiền khác của nhà con trai, tôi đều trả cho ban quản lý. Sau này, khi có thể trả tiền nước điện qua mạng, tôi cũng là người theo dõi và thanh toán cho họ.
Năm ngoái, con trai tôi nói muốn mua một chiếc xe 7 chỗ để đi chơi thoải mái hơn trong những ngày nghỉ lễ. Tôi đưa cho con thêm 100.000 NDT (khoảng 351 triệu đồng). Bố mẹ vợ đến, con trai đưa cả nhà đi du lịch nửa tháng. Lần đó, chi phí đi du lịch là do bố mẹ vợ chi trả, họ nói tôi đã giúp đỡ các con nhiều tiền như vậy, thì khoản này cũng nên để họ chi.
Đôi khi tôi nghĩ người ta nói con một vất vả nhưng tôi thấy những gia đình như chúng tôi, biết hỗ trợ nhau, cũng rất tốt. Chúng tôi bỏ ra 700.000 NDT (khoảng 2,5 tỷ đồng) để mua nhà cưới cho con trai, con dâu, và gia đình thông gia đóng góp 300.000 NDT (khoảng 1 tỷ đồng) để trả tiền mua nhà cho các con.
Xe đi lại là do bố mẹ vợ của con trai mua, theo lời con dâu, sau khi kết hôn, vợ chồng trẻ còn lại hơn 200.000 NDT (khoảng 700 triệu đồng) tiền tiết kiệm.
Các con không cần phải thế chấp hay vay mua ô tô, cũng không cần phải làm việc vất vả để kiếm tiền. Cả bố mẹ hai bên gia đình đều có lương hưu.
Bố mẹ vợ của con trai khi nghỉ hưu nghe nói đã có 560.000 NDT (khoảng 2 tỷ đồng), thêm một ít tiền nữa là mua được một căn nhà. Lần này bố mẹ vợ muốn đến ở, nghe con trai nói họ cũng muốn mua một căn nhà dưỡng già ở đây.
Trước hết, họ sẽ ở nhà con trai tôi một thời gian, tận hưởng niềm vui sống cùng con cái. Nhưng tôi lại cảm thấy có chút “không vui”. Khi bố mẹ vợ chưa đến, con trai còn để ý đến tôi. Bây giờ có “thần tài” đến, lòng con trai con dâu đã bắt đầu “thiên vị” rồi.
Nếu trước đây tôi nói với con trai rằng tôi cảm thấy không khỏe, con trai tôi nhất định sẽ lái xe về càng sớm càng tốt và đưa tôi đến bệnh viện. Lần này, con trai tôi không nói gì, thậm chí nó còn gọi điện cho tôi nhiều lần để hỏi xem tôi đã khỏe hơn chưa và nhờ tôi dọn dẹp nhà.
Nếu tôi nói không giận, không ghen tị thì là nói dối. Con dâu nói tôi “giả vờ ốm”, vì bây giờ ông bà thông gia đến rồi, có họ ở đây, con dâu tôi còn có người để dựa dẫm.
Nằm trên giường nghĩ lại mà thấy buồn. Nuôi con chăm sóc tuổi già chỉ là lời nói suông. Hãy nhìn xung quanh chúng ta có rất nhiều người lớn tuổi, có bao nhiêu người trong số họ thực sự được con trai chăm sóc chu đáo.
Vào buổi tối, con trai tôi gọi cho tôi để hỏi xem tôi thấy khỏe hơn chưa, hỏi tôi có muốn ăn tối cùng họ không? Tôi biết đây là để chào đón ông bà thông gia và bàn việc đi du lịch cùng nhau.
Tưởng rằng mình không ăn tối cùng, hôm sau bố mẹ vợ của con trai sẽ ghé qua thăm tôi một lúc. Thật bất ngờ, con trai tôi gọi cho tôi và nói rằng họ đã lên đường đến một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô vài ngày. Con trai nói rằng nếu tôi không khỏe thì gọi một người đi cùng và đến bệnh viện ngay lập tức.
Tôi thực sự không hiểu tại sao con trai tôi lại có thể như thế này, con trai không thể qua thăm tôi một chút rồi mới đi du lịch? Con trai đưa bố mẹ vợ đi chơi. Ông bà thông gia lần này cũng tỏ rõ thái độ, cố ý không đến thăm tôi mà muốn tôi phải đến.
Trong khi đi du lịch, con trai tôi và gia đình đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên ngoài. Cháu trai tôi có gọi điện cho tôi vài lần nhưng không có cuộc gọi nào của con trai hay con dâu.
Sau khi họ đi du lịch về, tôi chủ động đến nhà con trai để gặp ông bà thông gia. Sau khi nói chuyện, tôi nhận ra rằng bố mẹ vợ của con trai tôi có ý định sống ở nhà con trai tôi.
Nghĩ đến phận làm cha mẹ nuôi con cũng thật buồn, con trai khôn lớn, trưởng thành, suốt ngày chỉ xoay quanh bố mẹ vợ, đã sớm quên mất mẹ ruột là tôi.
Theo Toutiao
Theo Đời sống Pháp luật