Đây là câu chuyện do một blogger người Trung Quốc chia sẻ trển Toutiao:
Vào một ngày thứ hai đẹp trời, tôi cùng vợ và vài người bạn thân của cô ấy đang ngồi dùng bữa tại một nhà hàng trong thành phố. Sau khi thưởng thức những món ăn ngon, chúng tôi ra khỏi phòng và đi đến bàn lễ tân để thanh toán. Tôi vừa định trả tiền thì nghe có tiếng nói nghe rất quen tai từ phía sau. Tôi quay đầu lại nhìn, thì ra là ông Lý, sếp cũ của tôi. Thời gian dường như đã nhuộm bạc mái tóc của ông Lý, nhưng sự thân thiết vẫn chẳng hề thay đổi. Tôi lập tức đứng dậy, bắt tay chào hỏi: “Giám đốc Lý, đã lâu không gặp!”
Giám đốc Lý cũng nhiệt tình đáp lại, gật đầu chào hỏi với vợ tôi. Ông ấy kể với tôi rằng cuộc sống sau khi về hưu rất nhàm chán cho nên đã hẹn gặp vài người bạn ở đây để ôn chuyện cũ. Ông Lý nói rằng: “Nghe bảo đồ ăn ở đây rất ngon nên tôi tới ăn thử.” Ông chỉ vào căn phòng đặt riêng cách đó không xa, “Cậu nhìn đi, mấy người có mái tóc hoa râm đó đều là bạn học cũ của tôi.” Tôi nhìn theo ánh mắt của ông, thấy vài người lớn tuổi, dường như đã trải qua nhiều phong ba bão táp của cuộc đời đang ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
“Đợi một lát nữa tôi sẽ giới thiệu cậu với bọn họ. Dù gì cậu cũng từng là một cấp dưới đắc lực của tôi mà.” Lời nói của giám đốc Lý như là một lời công nhận dành cho tôi, ông ấy đang muốn khoe với những người bạn của mình về một học trò có năng lực mà ông ấy cảm thấy tự hào.
Tuy nhiên, nhìn những người bạn già được gặp nhau sao bao ngày xa cách, tôi biết mình không nên làm phiền khoảng thời gian quý báu của họ vào lúc này. Vì vậy, tôi đã lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Ông Lý, chắc là bạn bè của ông cũng đợi lâu rồi, lần sau gặp chúng ta sẽ nói chuyện tiếp được không ạ?”.
Trong lòng tôi cảm thấy rất biết ơn những vẫn lùi về sau vài bước, ra hiệu với giám đốc Lý rằng ông ấy không cần để tâm đến tôi, sau đó để người lãnh đạo cũ của mình trở về với niềm vui khi được tụ tập cùng bạn bè.
Trong thời khắc đó, sự biết ơn dâng lên trong lòng tôi khó mà diễn tả được bằng lời. Suy cho cùng, ông Lý cũng đã hỗ trợ và giúp đỡ tôi rất nhiều trong suốt khoảng thời gian thăng trầm tại công ty. Vì vậy, sau khi trả tiền cho bữa ăn của mình, tôi đã quyết định thanh toán cả hóa đơn 5 triệu đồng của giám đốc Lý – người đã từng chỉ bảo chăm tóc tôi rất nhiệt tình.
Sau khi về nhà, tôi đã nói với vợ mình rằng hôm nay tôi tình cờ gặp sếp cũ và trả tiền cho bữa ăn của ông ấy. Vợ tôi nghe xong liền cau mày, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Anh làm như vậy có thật sự ổn không? Dù sao ông ấy đã nghỉ hưu nhiều năm rồi, sau này cũng chẳng giúp gì cho anh được nữa.” Vợ tôi hỏi như vậy là vì cô ấy đang lo lắng cho tôi, điều này tôi có thể hiểu được.
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, trên màn hình điện thoại hiển thị ba chữ “Giám đốc Lý”. Tôi im lặng một lúc rồi mới nhấc máy. Qua điện thoại, giám đốc Lý mời tôi đến nhà uống trà nói chuyện với thái độ hết sức chân thành. Nghĩ lại ngày mai tôi cũng không có việc, lập tức đồng ý với lời mời của ông.
Ngày hôm sau, tôi đến nhà người sếp cũ như đã hẹn, ngay khi tôi vừa ngồi xuống, ông ấy đã đưa cho tôi một tách trà mới pha và một cái phong bì. Giám đốc Lý nói: “Đây là tiền bữa ăn ngày hôm qua, cậu nhất định phải nhận lại.” Mặc dù tôi đã từ chối, nhưng giám đốc Lý vẫn kiên quyết bắt tôi phải nhận. Sau khi dùng bữa, giám đốc Lý hỏi tôi cuộc sống dạo này như thế nào. Biết được vợ tôi có ý định quay lại làm việc, ông Lý liền đề cập đến việc công ty của một người bạn đang cần gấp nhân sự mảng tài chính với mức lương 6000 nhân dân tệ (hơn 20 triệu VND). Khi tôi chuẩn bị ra về, giám đốc Lý còn dặn đi dặn lại sau này phải thường xuyên đến chơi với ông ấy.
Về đến nhà, tôi kể cho vợ nghe lời giới thiệu công việc của sếp cũ. Vợ tôi rất bất ngờ, cô ấy nói: “Trước đây em đã hiểu nhầm sếp của anh, nhưng bây giờ em mới hiểu, trong môi trường công sở này, vẫn có một số người luôn đối xử với người khác bằng trái tim chân thành và rộng lượng.”
Tuy nhiên, vợ tôi nói cô ấy vẫn cần phải suy nghĩ thêm. Cô ấy lo lắng liệu công việc mới này có ảnh hưởng đến cuộc sống gia đình, con cái và lối sống hiện tại của chúng tôi hay không. Cô ấy cũng sợ mình chưa đủ kỹ năng và trách nhiệm để nhận công việc mới. Chúng tôi cùng nhau ngồi thảo luận về những vấn đề xung quanh chủ đề này. Mặc dù đôi lúc vợ tôi hay xen vào những lời than thở về công việc và những trải nghiệm không mấy vui vẻ khi làm việc nhưng chúng tôi vẫn cố gắng duy trì cuộc trò chuyện mang tính xây dựng và tích cực.
Cuối cùng, tôi muốn nói rằng, dù năm tháng có qua đi, chức vụ đã thay đổi thì những mối quan hệ chân thành ấm áp giữ người với người vẫn luôn là những điều quý giá cần trân trọng và gìn giữ.
Theo ĐSPL
https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/gap-sep-cu-o-nha-hang-toi-thanh-toan-luon-hoa-on-5-trieu-ong-hom-sau-bat-ngo-nhan-uoc-1-tin-nhan-ma-am-long-a416771.html