Năm nay vừa được nghỉ lễ 30/4 là cả nhà tôi khăn gói thuê taxi về quê chồng vì từ hồi đầu năm đến nay bố chồng liên tục ốm đau, thỉnh thoảng phải đi bệnh viện huyện. Cũng may ở quê có vợ chồng anh cả, anh hai nên vợ chồng tôi trên thành phố cũng không phải tất tả chạy về quê chăm sóc ông.
Bố mẹ chồng tôi có 3 người con trai, không có con gái. Chồng tôi là út, sống và làm việc trên thành phố. Anh cả tên Huy, lấy vợ là chị Hiền, khổ nỗi chị Hiền mắc bệnh tim, sau khi sinh con thì bệnh nặng thêm nên kinh tế gia đình anh rất khó khăn. Anh Huy đang thuê mảnh đất đồng có cái ao chăn vịt kiếm sống. Anh chị dựng tạm túp lều ngoài đó để tiện trông nom. Chị Hiền thì phụ trách bán trứng vịt ở chợ. 6 năm nay vợ chồng tôi vẫn thường xuyên gửi tiền giúp đỡ.
Anh trai thứ hai tên Minh, lấy vợ là chị Hằng, hai anh chị đều làm công nhân cho xưởng may gần nhà, có 2 con nhỏ đang độ tuổi mầm non. Anh chị đều là người nhanh nhẹn tháo vát lại sống chung với bố mẹ, được bố mẹ hỗ trợ việc chăm con nên kinh tế cũng ổn định.
Tính ra thì vợ chồng tôi khá giả nhất. Chúng tôi ở xa quê, biết không thể chăm sóc bố mẹ chu đáo nên những lần tập trung đông đủ đều gửi gắm các anh chị và nói để bố mẹ thông cảm. Chúng tôi cũng gửi về quê mỗi tháng 3 triệu cho bố mẹ chồng chi tiêu sinh hoạt.
Hôm kia chúng tôi về, thì tối hôm qua sau bữa cơm sum họp đông đủ, bố chồng bỗng tuyên bố chia tài sản. Bố nói từ đầu năm tới giờ sức khỏe không ổn định, không biết sẽ “đi” lúc nào nên muốn trước khi nhắm mắt xuôi tay, phân chia xong đất đai để các con sau này không tranh giành nhau, anh em không đánh nhau vì tấc đất.
Nói rồi, ông lấy chiếc cặp tài liệu ra, bên trong là giấy tờ đất đai. Bố chồng nói rõ rành rằng mảnh đất ông bà đang ở, bao gồm cả nhà cửa sân vườn, đều để lại hết cho anh Minh – con trai thứ 2. Ông sẽ làm thủ tục sang tên cho mình anh Minh sau khi hết kì nghỉ lễ. Lý do là vì vợ chồng anh Minh rất có hiếu, chăm sóc ông bà chu đáo, những ngày ông phải đi viện, chỉ có chị Hằng là nghỉ việc để chăm ông. Còn vợ chồng anh cả thì không đoái hoài gì tới ông bà, thỉnh thoảng cho được chục trứng thì ông bà chán ăn lắm rồi.
Nghe thế, anh cả đập bàn đứng dậy còn chị dâu cả thì lăn ra ngất. Anh Huy thấy vậy thì vội lấy lọ thuốc trong túi áo chị Hiền ra đút cho vợ. Cả nhà ào ào một phen đến khi thấy chị Hiền qua cơn nguy hiểm thì mới thở phào nhẹ nhõm và bàn tiếp việc chia tài sản.
Bố chồng nói ông sẽ không thay đổi quyết định. Ông thấy anh Huy là con trưởng nhưng chưa từng chăm lo đến bố mẹ, suốt ngày ở trại vịt, ông ốm đau cũng không vào nhà hỏi thăm. Còn chị Hiền thì keo kiệt, ngoài trứng ra thì chưa từng mua cho bố mẹ chồng được cân gạo tí thịt nào khác.
Vợ chồng con trai út – là chúng tôi – thì khá giả, nhà cửa đầy đủ ở thành phố rồi, không cần đến đất đai ở quê nên cũng không có suất.
Ông bà không còn sống được bao lâu nữa, cứ đứa nào hiếu thảo thì ông bà ở cùng. Mà ông bà ở đâu thì đất đai theo đất, thuộc về người chăm sóc nuôi dưỡng.
Anh cả tức giận không nói thêm được gì, chỉ ngồi cạnh vợ. Còn chồng tôi thì lên tiếng phản đối. Anh bảo chúng con không nhận đất đai nhưng vợ chồng anh cả thì hoàn cảnh nghèo khó, suốt ngày chăm lo làm ăn nên không hỏi thăm bố được, là sự thất trách của anh chị nhưng không đến nỗi trắng tay như thế. Mong bố chia cho anh chị 1-2 trăm mét đất để làm chỗ an cư. Anh hai cũng nói rằng anh chị chỉ xin một nửa, còn nửa kia thì trả anh cả.
Thế nhưng bố chồng rất cứng nhắc. Ông bảo ông đã quan sát rất lâu rồi mới quyết định như thế. Nếu anh hai không cần thì ông bà sẽ bán một phần lấy tiền tiêu dần cho đến khi qua đời. Vợ chồng tôi không biết thuyết phục thế nào để bố mẹ chồng thay đổi cách chia tài sản đây?
Theo PNM
https://phunumoi.net.vn/dung-dip-le-thi-bo-me-chong-tuyen-bo-chia-tai-san-nghe-xong-ma-anh-ca-dap-ban-dung-day-con-chi-dau-lan-ra-ngat-d310165.html