Tôi năm nay 61 tuổi, chồng tôi mất cách đây 12 năm. Tôi sinh được 2 người con, con trai lớn của tôi nay đã 36 tuổi còn con gái út 30 tuổi, nhớ khi còn nhỏ hai anh em rất yêu thương, đùm bọc nhau. Thế nhưng từ khi con trai cả có gia đình riêng thì mối quan hệ của hai anh em trở nên xa cách.
Con trai tôi hiện đang làm kế toán trưởng tại một công ty có tiếng trên thành phố. Đi làm được 2 năm, con kết hôn rồi thuê nhà sống trên đó. Sau nhờ có công việc tốt với mức lương ổn định nên chỉ mất vài năm là vợ chồng con đã góp tiền mua được nhà.
Còn tôi sống một mình trong căn nhà nhỏ đã dần xuống cấp. Hồi mới cưới hai vợ chồng con trai còn hay về thăm tôi mỗi cuối tuần, nhưng bây giờ có con nhỏ, phải vài tháng vợ chồng chúng nó mới về thăm tôi một lần, còn không thì chỉ gọi điện thoại.
Kể từ ngày mua được nhà mới, con trai cũng chưa lần nào nhắc đến chuyện về quê đón tôi lên thành phố sống cùng. Cũng may cô con gái út lấy chồng gần nhà, vì sợ mẹ buồn nên cuối tuần con gái và con rể đều đưa bọn trẻ qua nhà thăm bà. Đến khi vợ chồng con gái về tôi lại ngồi một mình trước cửa sổ, nhìn bầu trời nhá nhem trong lòng đầy buồn tủi.
Mấy hôm trước, trời đổ cơn mưa, tôi lọ mọ soi đèn, đi ra sân cất vài bộ quần áo còn đang phơi trên dây. Chẳng may dính đôi ba hạt nước mưa, tối hôm đó tôi mệt, đầu đau nhức không thiết ăn uống gì. Trong nhà lúc đó không có ai, ngoài trời thì đang mưa nên tôi không muốn gọi điện tới làm phiền các con. Vừa đau vừa tủi thân, nước mắt tôi cứ chảy dài.
Sáng hôm sau, bà hàng xóm đến gọi đi chợ nhưng không thấy tôi thưa, bà đi vào trong nhà, biết tôi ốm. Ngay lập tức, bà ấy gọi điện thông báo cho con gái của tôi. Vợ chồng con gái nghe tin liền vội vã chạy xe máy qua. Vừa nhìn thấy tôi, con gái đã khóc nức nở, rồi trách tôi không gọi điện sớm cho nó.
Sau khi lo thuốc men, cơm nước xong xuôi con gái ngồi xuống cạnh tôi mà bảo: “Mẹ ơi, hay mẹ chuyển qua sống cùng vợ chồng con nhé. Chứ giờ để mẹ một mình bên này nhỡ có ốm đau gì vợ chồng con lo lắm”. Nghe xong, thực lòng mà nói, tôi không muốn đi, bởi vì tôi ngại về sống với con gái thì con rể lại không vui.
Tôi cố từ chối, nhưng không ngờ con rể lại nhiệt tình mời tôi sang ở cùng để hỗ trợ trông nom các cháu. Thấy lời đề nghị của các con hợp lý, vì vậy tôi gọi điện hỏi ý kiến của con trai thì con cũng vui vẻ chiều theo ý mẹ.
Từ ngày qua bên nhà con gái, tôi vui vẻ hơn nhiều, sức khỏe cũng dần được cải thiện. Cho tới hôm qua, con trai gọi điện cho tôi yêu cầu tôi về lại nhà mình, con trai sẽ thuê người chăm sóc tôi. Tôi gặng hỏi nguyên nhân tại sao tôi không được ở nhà con gái nữa? Tại sao con phải tốn tiền thuê người chăm sóc tôi? Ban đầu con nói vòng vo loanh quanh, mãi sau mới thú nhận rằng do con dâu sợ họ hàng nói con trai tôi bất hiếu. Là con trai mà không nuôi nổi mẹ, phải để em gái lo. Thế cho nên con trai muốn tôi về nhà cũ, con sẽ thuê người tới bầu bạn với tôi.
Tôi buồn bã tâm sự với con gái thì con nói tôi không phải đi đâu hết. Con còn gọi điện cho anh trai và trách anh chị ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho ban thân mà không quan tâm đến sức khỏe của mẹ. Con trai cả nghe thấy vậy liền lớn tiếng mắng xối xả vì là em mà dám trách anh chị.
Vì chuyện này mà mối quan hệ giữa hai anh em trở nên xa cách, thậm chí giờ chúng còn không nhìn mặt nhau. Tôi rất đau lòng, dù tôi đã cố gắng tìm cách hàn gắn nhưng không có kết quả. Giờ đây tôi chỉ muốn sống thật vui, khỏe và hạnh phúc cùng con cháu. Nhưng làm sao tôi có thể yên lòng khi hai con bất hòa, không nhìn mặt nhau?
Theo PNM
https://phunumoi.net.vn/dang-song-ben-nha-con-gai-thi-con-trai-dung-dung-goi-dien-ep-toi-quay-ve-o-mot-minh-hoi-mai-toi-moi-biet-ly-do-qua-dau-buon-d313402.html