Ảnh minh họa
Trong mấy chị em chơi với nhau chị Huyền yêu thích hoa cỏ, gần như tuần nào chị cũng mang thêm về cho ban công nhỏ thêm một cây gì đó. Hôm qua chị khoe mới xin được cây đậu biếc và hào hứng nói mai kia sẽ phơi hoa đậu làm trà uống. Chị khoe với cả nhóm như vậy, rồi chị nhắn riêng cho tôi, nói chiều thứ bảy này ghé chị nhé.
Tôi không hứng thú lắm với cuộc hẹn chiều thứ bảy, thậm chí có chút bất an. Đã qua lâu lắm rồi lần hẹn đầu tiên, khi đó tôi nhận được lá thư hộc bàn, thay vì đến một mình tôi đã kéo gần nửa lớp đến chỗ hẹn cho… đỡ run và đến khi thấy phe kia cũng đông đúc không kém, chúng tôi đã bật cười, tất cả thành bạn bè, hai “nhân vật chính” quên luôn ý định ban đầu của buổi hẹn. Tuổi học trò là thế, hồn nhiên và nghịch ngợm, không như bây giờ, đi một bước đều có lý do, có tính toán.
Tôi thấy mình đang rất ổn, có công việc để làm và có thu nhập, có bạn bè để tâm sự và tán phét, ngoài ra còn có một vài thú vui cá nhân khác chỉ mình mới hiểu. Nhưng trong mắt các chị trong nhóm, nhất là chị Huyền, tôi luôn không ổn, chưa ổn và rất chênh chao.
Đó là tôi không chịu được tiếng ồn nên không thể đi bar đổi gió, tôi không có mối quan hệ khác giới nào, cuối tuần thay vì đi hẹn hò thì tôi ngồi lì ngoài ban công với đám hoa cỏ rau ráng. Trên trang cá nhân của tôi cũng chỉ có hoa, rau và Heo Lợn (là tên của một con chó và một con mèo). Chị Huyền nói tôi đang che giấu bất ổn bằng tấm mền thờ ơ mỏng manh.
Các chị, người không lấy chồng, người làm mẹ đơn thân nhưng luôn có một đến hai hoặc hơn một người đàn ông có thể alo những khi đèn không sáng, vòi nước bị rò rỉ hay đêm hôm bệnh tật. Và để kéo tôi về thế giới bình thường, chị Huyền rất tích cực giới thiệu cho tôi làm quen với những người đàn ông chị biết.
Tôi biết mình không thể tránh khỏi cuộc hẹn này, chị Huyền đã chuẩn bị rất kỹ, chị đã sàng lọc trong bao người mà chị cho là thích hợp với tôi để có được buổi gặp gỡ chiều thứ bảy. Chị còn không cho tôi làm quen trước như mọi lần, chỉ nói rằng Vĩnh chững chạc, tuổi tôi giờ đâu còn thích hợp để hẹn hò yêu đương mà hướng đến kết hôn, về chung nhà mai kia nương tựa nhau.
Soi mình trong gương, tôi đâu thấy mình đáng thương đến độ các chị bảo nhau nhanh chóng tìm cho tôi một bờ vai để nương tựa. Tôi cười thầm, tôi tin vào duyên số, mỗi sáng ra khỏi nhà, trên đường đến công ty, tôi gặp cả trăm người đàn ông, cười với ba chục người trong số họ, nhưng họ là duyên của ai đó, không phải tôi. Thế thì làm sao chị Huyền biết đâu là duyên của tôi mà gán ghép?
***
Nhà chị Huyền chiều nay đông khách, hẳn chị muốn tôi đỡ ngại nên đã dùng lại chiêu “tung hỏa mù” như tôi ngày xưa. Mỗi khi đi cùng các chị, tôi luôn thành người thừa, bị đuổi ra khỏi bếp để làm bạn với những đứa trẻ. Hôm nay là ngày đặc biệt nên trẻ con không được tham gia, tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ra ban công ngồi ngắm đám cây cỏ của chị.
– Mỗi một loại cây đều có đời sống riêng, tập tính riêng và cách chăm sóc riêng, em không thể dùng một cách tưới để tưới cho tất cả.
Tôi giật mình khóa vòi nước, ngượng nghịu.
– Dạ vâng, hẳn anh cũng thích trồng hoa cỏ nên hiểu kỹ quá.
– Một chút thôi.
Người đàn ông đột ngột xuất hiện ấy nói cho tôi nghe về cây hoa mười giờ, hoa sứ, hoa đồng tiền và một số loại cây khác, nhưng hoa hồng thì không. Tôi cũng không tò mò, luôn đưa mắt nhìn khoảng không ngoài ban công, thầm hỏi mất bao lâu người ta mới có được mớ kiến thức này, tôi tưởng tượng số sách anh đã đọc, lại nhớ cuốn sách mình đang đọc suốt hai tháng nay mà vẫn dang dở.
Cho đến khi người đàn ông ấy ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay nhổ cây hoa mười giờ mọc ké trong chậu nguyệt quế. Tôi há miệng định nói, anh quay nhìn tôi cười.
– Em có lòng thương cây cỏ thật đấy, cỏ mọc ăn hết dinh dưỡng của cây mà em cũng không đành nhổ đi.
Tôi chưa kịp ngạc nhiên thì cây “cỏ mười giờ” đã bay theo hình vòng cung và mất hút đâu đó ngoài ban công. Tôi tưởng tượng lát nữa, nhà nào đó phía dưới ra hóng gió sẽ thấy cây mười giờ còn nguyên gốc rễ và búi đất nằm chình ình ở ban công nhà mình, tệ hơn, cây mười giờ sẽ đậu vào quần áo hay chăn màn nhà ai đó đang phơi.
***
Ngày rời quê vào thành phố, tôi mới là cô tân sinh viên tỉnh lẻ, lần đầu tiên sống cuộc sống ký túc xá nhưng đã biết không nên và không được làm phiền ai, ở chốn đông đúc phải kỹ càng, phải khép kín, càng chỉn chu càng tốt.
Rời ký túc, tôi thuê một căn phòng trong căn hộ chung cư, vẫn môi trường chung đụng và nhiều chuyện. Đến khi có khả năng mua nhà, tôi vẫn mua chung cư. Ở một mình, tôi nuôi chó và mèo nhưng hàng xóm chưa một lần thấy mặt chúng nó, cũng chưa nghe mùi chất thải hay tiếng ồn của chúng.
Chị Huyền vẫn nói không việc gì phải o ép mình thế, cứ thoải mái đi. Tôi cười, tôi đang rất thoải mái trong cái khung tôi định ra, tôi ngại va chạm, nhất là va chạm xong mai kia vẫn phải nhìn thấy nhau, đi cùng nhau một chuyến thang máy, nhỡ một ngày nào đó tôi vui chân mua sắm quá đà, hàng xóm sẽ phải xách giùm tôi những túi đồ vào thang máy, tôi phải cảm ơn người ta trong áy náy, rằng ngày ấy tháng nọ tôi từng dội nước xuống nhà họ, ngày kia ngày đó tôi từng ném rác xuống ban công…
– Anh ném thế là đất rơi vào nhà người ta phía dưới đấy. Có khi rơi xuống người đi phía dưới, là đồ vật nặng có khi gây tai nạn.
– À, chuyện nhỏ thôi, anh quen ở dưới đất rồi.
Anh nói về sự bất tiện khi ở chung cư, còn cười cợt những chung cư có tên “chung cư cao cấp”. Đã là chung cư, có nghĩa là ở chung, là va chạm, mỗi nhà giới hạn trong cái bao diêm của mình thì làm sao gọi cao cấp.
Anh chỉ vào trong nhà: “Đây nhé, rõ ràng nếu bức tường này được dời ra chừng nửa mét thì phòng ngủ thứ hai này sẽ rộng thoáng hơn chứ không phải chỉ có tám mét vuông thế này. Căn bếp này thì quá rộng và loãng. Đấy, ý tưởng là thế nhưng em thử đụng chạm xem, sẽ có bảo vệ, an ninh hay ban quản lý quản trị gì đó xuất hiện.
Rõ ràng nhà em mua, giấy tờ mang tên em nhưng em chỉ có mỗi quyền ở, còn lại là cấm hết. Ngay từ ngày trẻ, anh đã không thích chung cư, anh cứ phải là mua nhà đất, mặt tiền càng tốt cho thuận tiện. À, còn chuyện này nữa, khi em chết nhé, em sẽ phải nằm ở đâu đó chứ không được nằm ở nhà mình, em thấy bất lợi trăm bề không?”.
Tôi thấy mình may mắn khi ra ban công ngắm cây cỏ chứ không phải ra ăn uống gì, nếu không chắc chắn tôi sẽ phun thành cầu vồng hoặc chết sặc vì câu “à” anh vừa thêm. Anh nói với vẻ mặt đắc chí như thể mới tìm ra một châu lục nào nữa, đầy tự hào khi đã mở mang đầu óc cho tôi.
Tôi thấy chị Huyền đứng gần đấy, hình như chị đã nghe những gì Vĩnh nói. Vĩnh không biết chỉ qua vài câu nói, anh đã đắc tội với toàn thể chị em trong nhóm. Nhóm chúng tôi, ai cũng ở chung cư, có người còn có hẳn hai căn, một ở một cho thuê.
Tôi nhìn chị, hơi cười, Vĩnh tưởng tôi cười vì những gì anh nói. Anh hào hứng bảo mai kia tôi về với anh, sẽ được ở nhà dưới đất, chính thức là nhà mình chứ không phải là căn nhà thuê lâu năm trả tiền một lần mang tên chung cư.
Tôi lấy cớ vào nhà uống nước, khẽ liếc chị Huyền một cái rồi lỉnh ra về, không cả ăn trưa. Về căn nhà thuê lâu năm trả tiền một lần, tôi nằm dài ra thảm ngoài phòng khách, gối đầu lên Heo và ôm Lợn, nhìn đám hoa cỏ xanh đỏ ngoài ban công.
Điện thoại báo có tin nhắn mà tưởng như đang giao thừa pháo nổ. Mới ít phút mà trong nhóm chat đã có hơn trăm tin, các chị hỏi tôi có cảm giác gì với Vĩnh không, các chị nói Vĩnh một lần ly hôn, con cái theo mẹ nên không vướng bận gì, kinh tế vững.
Tôi không biết phải trả lời các chị sao, các chị quan tâm làm tôi thấy hơi mệt, tôi muốn sống cuộc đời của mình sao khó vậy, cuộc sống đơn lẻ chẳng lẽ không thể có hạnh phúc? Các chị một vài người đã từng đau khổ, đổ vỡ, sao cứ muốn lôi tôi vào đoạn đường trần ai này?
Đọc hết hơn trăm câu chat, tôi nhận ra không thấy chị Huyền lên tiếng. Tôi gõ tên chị: “Chị thấy sao chị?”. Chị Huyền trả lời bằng biểu tượng cười ha hả, chứng tỏ nãy giờ chị chỉ “núp lùm” đọc mà không chịu ý kiến. Chắc chị nhường cho tôi phát biểu cảm nghĩ.
Tôi gõ nhanh cùng với nụ cười:
– Cảm ơn các chị đã yêu quý quan tâm em, Vĩnh là người đàn ông giỏi giang, mới lần đầu gặp nhưng Vĩnh đã lo từ chuyện sống đến chuyện chết của em. Thật tiếc là em không có duyên để đón nhận!