Ảnh minh họa
Chiều nay, tôi nhận được gói bưu phẩm của một người bạn cũ, là một cuốn sách tôi loay hoay tìm kiếm lâu nay. Thú vị hơn, kèm theo đó là một lá thư tay bạn gửi gắm khá nhiều tâm sự khi rất lâu rồi không có dịp gặp gỡ. Tôi cũng chẳng nhớ, đã bao lâu rồi mình mới được nhận từ người thân một lá thư tay, có lẽ dễ chừng đã hai mươi năm có lẻ…
Ở thời buổi này, với sự hỗ trợ của công nghệ, khi muốn liên lạc, chuyện trò với ai đó, chỉ cần trong tay một cái điện thoại thông minh là có thể tương tác từ sáng tới tối. Thế hệ 8X chúng tôi may mắn được lớn lên vào cái thời điểm giao thoa cũ – mới để có thể chiêm nghiệm đủ đầy hơn về thực tế này. Đầu những năm 2000, tôi vào đại học, những người bạn ở quê có đứa ở lại làng, đứa đi xuất khẩu lao động. Chia tay nhau đến những vùng đất mới, chúng tôi hẹn nhau khi ổn định chỗ ở thì gửi ngay địa chỉ cho nhau. Thời đó, điện thoại còn hạn chế, họa hoằn lắm mới tranh thủ ra bốt điện thoại công cộng và thường ưu tiên gọi về cho gia đình. Những cuộc gọi ngắn ngủi ấy cũng tiêu tốn mất… vài ngày cơm bụi. Và thế là, như một lẽ đương nhiên, những cánh thư tay là “cầu nối” liên lạc.
Tôi thường đợi đến mỗi cuối tuần mới biên thư thăm gia đình, bè bạn. Có đêm viết liền ba, bốn lá thư để kịp hồi âm cho mấy người bạn, bởi biết bạn cũng mỏi mòn mong thư như chính mình, suốt ngày vào ra cái ngõ nhỏ ngóng người đưa thư. Viết xong còn cẩn thận xếp trang thư thật đẹp, thật kiểu cách rồi lao nhanh ra bưu điện mua mấy con tem dán vào và gửi đi. Tôi còn nhớ rõ, giá mỗi con tem thời ấy khởi điểm từ 200 đồng, muốn gửi nhanh hơn thì dán 2 con tem, sau tăng dần lên 800 đồng rồi 4.000 đồng.
Những cánh thư gửi đi phải đợi hàng tuần, có khi hàng tháng mới tới tay người nhận, có khi không khỏi lo lắng thư bị thất lạc. Cùng với đó là cảm giác hồ hởi đợi chờ hồi âm. Thư nhà của mẹ gửi gắm cơ man nhớ nhung kèm bao lời dặn dò tỉ mẩn chuyện ăn uống, học hành; thư bạn kể chuyện thao trường nắng nung nhưng tôi luyện được ý chí dạn dày; thư người bạn gái trách móc, dỗi hờn về sự chậm trễ hồi âm… Có phải ở cái thời quá ít kênh thông tin nên việc kết nối qua mỗi dòng thư mới thấm đẫm suy tư, nặng trĩu bao luyến thương đến thế? Bởi vậy mà người viết thư cũng phải chọn cách phản hồi “ý tại ngôn ngoại” khi đôi trang giấy sao chở hết nỗi niềm muốn sẻ chia.
Lại nhớ, chẳng ai bảo ai, gần như có một mô-tuýp viết thư đã được xác lập. Lời đề từ thường là: “…xa nhớ”, “…xa thương”, “…yêu dấu” và “tái bút” để bổ sung đôi dòng khi thì thỉnh cầu, khi dặn dò, có khi là lời ước hẹn…
Có lần, khi dọn dẹp đồ đạc cũ, tôi tìm được cuốn sổ lưu bút, cái album ảnh thời đi học, bắt gặp trong “gia tài ký ức” hàng trăm lá thư tay được mình cất giữ từ lâu, những trang giấy đã úa màu thời gian mà ngậm ngùi tiếc nhớ. Thật may mắn cho những ai đã đi qua một thời nắn nót từng nét chữ gửi người thân. Những cánh thư bay đi muôn phương để đợi hồi âm, cứ thế chất đầy lên kỷ niệm. Thương nhớ khôn nguôi cả một trời ký ức!